Tuyển tập những bài thơ của Hàn Mặc Tử hay, được yêu thích
Hàn Mặc Tử là một trong những nhà thơ có phong cách thơ khá đặc biệt, một hồn thơ u buồn và thần bí. Hầu hết các tác phẩm thơ của Hàn Mặc Tử đều khiến người đọc rùng mình vì những hình ảnh ớn lạnh mà chúng chứa đựng. Sau đây là những bài thơ hay nhất trong tuyển tập thơ Hàn Mặc Tử:
Tiểu sử của nhà thơ Hàn Mặc Tử
Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí (sinh 1912-1940) tại Làng Mỹ Lệ, Đồng Hới, Quảng Bình. Hàn Mặc Tử là nhà thơ nổi tiếng, khởi nguồn của dòng thơ lãng mạn Việt Nam hiện đại, nhà thơ tiên phong của trường thơ loạn. Ngoài bút danh Hàn Mặc Tử, ông còn có những bút danh khác như: Lệ Thanh, Phong Trần,…
Hàn Mặc Tử bén duyên với thơ ca từ rất trẻ. Năm 16 tuổi, ông bắt đầu làm thơ với các bút danh Lệ Thanh, Phong Trần.
Năm 1936 ông đổi bút danh là Hàn Mặc Tử. Ông sống ở Thành phố Hồ Chí Minh một thời gian, tại đây anh làm phóng viên cho báo “Công luận”. Lúc đó Mộng Cầm còn làm thơ ở Phan Thiết và thường gửi thư cho nhau. Hai người bắt đầu trao đổi thư từ và anh quyết định đến Phan Thiết để gặp Mộng Cầm. Một tình yêu lãng mạn và thơ mộng chớm nở giữa hai người.
Năm 1940, ở tuổi 28, Hàn Mặc Tử mắc bệnh phong và qua đời khi còn rất trẻ. Tuy nhiên, những tác phẩm về văn học Việt Nam của ông luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các thi sĩ.
Phong cách thơ của Hàn Mặc Tử
Một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ Mới. Thế giới văn chương của ông luôn phong phú, nhiều màu sắc mang đậm phong cách cá nhân. Ông đã mang đến những sáng tạo thơ mới, những hình ảnh mới lạ. Thế giới nội tâm đa dạng của Hàn Mặc Tử mang đến sức sống cho nền văn học Việt Nam. Bên cạnh bút pháp lãng mạn, ông còn sử dụng phong cách tượng trưng và siêu thực.
Đọc thơ Hàn Mặc Tử, ta bắt gặp một tâm hồn yêu đời, yêu người sâu sắc. Khát vọng sống mãnh liệt đến mức đau đớn không thể chịu nổi. Một nhà thơ đa tài nhưng cuộc đời ngắn ngủi. Tuy mất rất trẻ nhưng sự nghiệp thi ca của ông vô cùng đồ sộ.
Đây Thôn Vĩ Dạ là bài thơ tiêu biểu nhất của nhà thơ. Lúc viết bài thơ này, Hàn Mặc Tử đang trong thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời, phải chịu những cơn đau hành hạ vì căn bệnh phong. Tuy nhiên, khi đọc Đây thôn Vĩ Dạ, người đọc như lạc vào một thế giới khác, nơi đó không phải là tiếng than khóc của một người bệnh nặng mà là của một tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu người tha thiết.
Bài thơ là một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, một hồn thơ đầy tình yêu, một góc nhìn mới về xứ Huế. Tác giả đã mang đến cho người đọc những vần thơ đầy cảm xúc, một vẻ đẹp thấm đẫm nỗi buồn xứ Huế.
Tổng hợp những bài thơ hay nhất của Hàn Mặc Tử
Hàn Mặc Tử là một nhà thơ nổi tiếng, ông được coi là người đi đầu trong dòng thơ lãng mạn Việt Nam hiện đại. Ông có nhiều tác phẩm thơ hay, cùng tham khảo danh sách những bài thơ tiêu biểu của tác giả.
1. Đây thôn Vĩ Dạ
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
2. Đà Lạt Trăng Mờ (Hàn Mặc Tử)
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu rung trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
3. Trút linh hồn – Thơ Hàn Mặc Tử
Máu đã khô rồi, thơ cũng khô
Tình ta chết yểu tự bao giờ
Từ nay trong gió – trong mưa gió
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ
Ta còn trìu mến biết bao người
Vẻ đẹp xa hoa của một thời
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng
Ôi! Giờ hấp hối sắp chia phôi.
Ta trút linh hồn giữa lúc đây
Gió sầu vô hạn nuối trong cây
– Còn em sao chẳng hay gì cả ?
Xin để tang anh đến vạn ngày.
4. Trăng vàng trăng ngọc – Thơ Hàn Mặc Tử
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò…
Bao giờ đậu trạng vinh quy đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
5. Rướm máu – Thơ Hàn Mặc Tử
Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút
Mỗi lời thơ đều dính não cân ta
Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt
Như mê man chết điếng cả làn da.
Cứ để ta ngất ngư trong vũng huyết
Trải niềm đau trên mảnh giấy mong manh,
Đừng nắm lại nguồn thơ ta đang siết
Cả lòng ta trong mớ chữ rung rinh.
Ta đã ngậm hương trăng đầy lỗ miệng
Cho ngây người mê dại đến tâm can
Thét chòm sao hoảng rơi vào đáy giếng
Mà muôn năm rướm máu trong không gian.
6. Hồn là ai – Thơ Hàn Mặc Tử
Hồn là ai là ai? Tôi không biết
Hồn theo tôi như muốn cợt chơi tôi
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng
Tôi chết giả và no nê vô vạn
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sương sần và tê điếng
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên
Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng em
Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
Rồi bay lên cho tới một hành tinh
Cùng ngả nghiên lăn lộn giữa muôn hình
Để gào thét một hơi cho rởn ốc
Cả thiên đường trần gian và địa ngục
Hồn là ai? Là ai? Tôi không hay
Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay
Hồn mê mệt lả mà tôi thì chết giấc.
7. Một Cõi Quên
Đêm ấy lại đêm thức với trăng
Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng
Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ
Đêm rất riêng mình – Một cõi quên!
Tôi trả cho tôi những ngại ngần
Trả người – đây nhé những phân vân
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Ngoài ấy người vui với bụi trần.
Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
8. Đà Lạt trăng mờ
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
9. Trên cầu Tràng Tiền
Lớp lớp ngựa xe qua
Đàn ông với đàn bà
Biết bao cô áo tím
Nước da trắng nõn nà…
Tà áo gió lung lay
Nhìn xem cũng hay hay
Cô em dường đỏ mặt
Bẽn lẽn làn tóc bay…
Lớp lớp ngựa xe qua
Quan non với quan già
Ung dung trong áo gấm
Trước ngực cái bài ngà…
Thất thểu trên vệ đường
Anh chàng bận áo lương
Trời không mưa không nắng
Thỉnh thoảng lấy dù trương
Lớp lớp ngựa xe qua
Tàu Tây với lại Chà
Ô kìa con “đĩ thúi”
Bao tóc bỏ đuôi gà…!
10. Đêm khuya ở nhà quê
Lều tranh lạnh lẽo mấy canh thâu,
Lạnh cỏ cây trời lạnh đến đâu…
Hé cửa nhìn trăng, trăng tái mặt,
Gài then thắp nến, nến rơi châu.
Chiêm bao bóng lẩn Dao Trì động,
Mường tượng hồn chơi thệ thuỷ cầm.
Năm ngón đường tơ ngồi dậy bấm,
Gió quên than thở dế quên sầu.
Nhà thơ Hàn Mặc Tử đóng góp Văn học Việt Nam với những vần thơ đặc sắc và xúc động. Hi vọng bài viết này đã mang đến cho bạn một lượng kiến thức hữu ích.